Từ giáo dục có gốc Hán-Việt (教育), gồm hai chữ giáo (教) và dục (育). Giáo nghĩa là dạy dỗ, chỉ bảo, hướng dẫn; Dục trong từ giáo dục có nghĩa là chăm sóc, nuôi nấng, sinh thành… Nói tóm lại, từ giáo dục theo gốc Hán -Việt có nghĩa là chỉ bảo, dạy dỗ, chăm sóc. Nó bao gồm không chỉ việc dạy học (giáo), mà có cả sự thương yêu, quan tâm chăm sóc (dục) trong đó. Người thầy cảm hóa, giáo dục và khai sáng cho học sinh không chỉ bằng kiến thức môn học, mà còn bằng cả tấm gương đạo đức, bằng lối sống, phong cách sống cao đẹp của mình. Bởi vậy ngay từ thời phong kiến, người thầy luôn được nhân dân và toàn xã hội xem trọng, tôn vinh, họ kính thầy và tôn vinh sự học. Thầy giáo thời ấy là biểu tượng của sự hiểu biết và phẩm hạnh.
Tuy nhiên, đại dương kiến thức quá rộng lớn bao la, người học không thể nào tự nắm bắt chọn lọc. Lúc đó vai trò của người thầy càng thể hiện rõ hơn, họ sẽ là người chỉ đường dẫn lối đưa người học đến gần hơn với bến bờ tri thức.Vị trí, vai trò của người thầy cao hay thấp do chính người thầy tự tạo dựng lên trong từng giờ học trước học trò của mình đang trực tiếp giảng dạy. Dẫu ở bất cứ không gian nào, thời gian nào, người thầy vẫn cứ phải là người dẫn dắt, người mà lớp lớp các thế hệ trò đều phải lấy đạo tôn kính mà ứng xử.